Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

Nhà văn Rose Cooper: 'Viết đáng tin cậy cho teen để níu giữ tuổi thơ'.

Nhưng kết quả thì thật sạch. Giống như bao cô gái tuổi teen. Bọn trẻ làm như vậy. Nhưng tôi không dừng lại ở đó. Điều đó mang lại khó khăn gì với bà? - Sau khi hoàn tất bản thảo của mình. Sofia lúc này ra tay giúp Nona tiếp cận Lukas và đối phó với sự ghen ghét đố kị từ những fan của Lukas bằng blog của mình.

Vừa minh họa cho tác phẩm của mình. Tôi ngồi gần phòng vệ sinh nữ và nghĩ rằng “thật là hích khi có một cuốn sách nói về một blog san sớt những điều nghe thấy trong nhà vệ sinh”. Sofia quyết định dùng blog ẩn danh của mình để đưa các thông báo “hot” cô nghe lỏm được ở nhà vệ sinh nữ về những nhân vật đình đám trong trường với hy vọng blog của mình sẽ trở thành nổi tiếng.

Một rối rắm mới phát sinh khi chàng lưu học sinh Lukas xuất hiện. Hay họ xăm khi đọc các cuốn sách của tôi như thế nào. Họ đã được truyền cảm hứng để viết và minh họa cho các tác phẩm của mình như thế nào. Vì chưng con trai tôi cũng ở lứa tuổi đó và đó cũng là một cách để tôi níu giữ tuổi thơ của mình.

- Cuộc sống ở California có ảnh hưởng tới cuốn sách của bà như thế nào? - Tôi nghĩ rằng hầu hết tác giả đều viết những điều họ biết và hiểu rõ.

Thỉnh thoảng. Việc này đòi hỏi nhiều thời kì và công sức. Một ý tưởng tốt là một ý tưởng khiến bạn không thể không viết ra một câu chuyện. Tôi thường có cảm hứng với những gì tôi nhìn thấy hoặc nghe thấy.

Chàng là thần tượng của mọi cô gái. Cố nhiên. Khi tôi nghe họ san sớt rằng. Và ý tưởng đó ngay lập tức được thực thi. Tôi kiên cố rằng. “Chuyện phiếm của hội con gái” được lấy cảm hứng từ một phòng vệ sinh nữ ở quán cà phê Starbucks khi tôi đang ngồi đọc tài liệu về Luật kinh dinh. Sofia muốn trở thành nổi danh. Tên của cuốn sách đã được thay đổi từ “Blog nhà vệ sinh” thành “Chuyện phiếm của hội con gái” để hấp dẫn hơn với bạn đọc.

"Chuyện phiếm của hội con gái" xoay quanh cuộc sống của Sofia - một học trò lớp sáu ở trường Middlebrooke. Phùng Hà - Điều gì đã truyền cảm hứng cho bà khi viết văn? - Tôi có rất nhiều ý tưởng trong đầu và chỉ việc viết chúng ra giấy thôi.

Ở nơi tôi sống. Một cuốn sách không phải là “kể lại mọi sự thực”. Có đúng là những nhân vật trong cuốn sách của tôi làm điều này điều kia không.

Tôi phải nghiên cứu rất nhiều để có những thông tin chính xác. Trong đó có Nona - người bạn thân nhất của Sofia. Tôi có làm việc với một họa sĩ ở Nhà xuất bản Random House. Và tôi luôn giải đáp rằng. Đó cũng là lý do mà hầu hết câu chuyện tôi kể ra đều diễn ra ở California. "Chuyện phiếm của hội con trai" là những thông báo Sofia nghe lóm được từ nhà xí hoặc bên ngoài phòng ngự sinh nam và tung lên blog.

Nhưng tôi rứa để những chi tiết trở thành chuẩn xác và khiến cho độc giả cảm nhận họ đang sống trong câu chuyện vậy. Đương nhiên. Tôi cảm thấy đây đúng là lý do để mình cầm bút. - Vừa viết. - Tại sao bà lại chọn đối tượng là học trò trung học? - Tôi nghĩ đó là lứa tuổi hạp nhất với tôi lúc này. Những bộ áo xống giày dép hàng hiệu đắt tiền cũng không khiến Sofia đạt được mục đích trước các đối thủ “nặng ký” trong trường.

Rõ ràng là học trò ở bang này sẽ khác học trò ở bang kia. - Điều gì khiến bà cảm thấy thú vị nhất khi viết cho học sinh trung học? - Có lẽ đó là việc bộc trực nhận được những email từ các bạn đọc trẻ của mình.

Khi tôi viết về những điều xảy ra ở một nơi nào đó. Tôi có nhận được câu hỏi từ biên tập viên rằng. Phùng Hà lược dịch. Chúng tôi đã phải sắp xếp và chỉnh sửa lại cả lời và minh họa vài lần.

Những chuyện này là có thật với học sinh trung học ở một góc cạnh nào đó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét